Viết một truyện mới Chương 23: Cấm kỵ làm tình, cưỡng ép bắn vào trong (H) Vespertine Editor: Đào Tử Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Ngược luyến, Vườn trường, Dưỡng thành, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, Cường thủ hào Ebook pdf Truyện ngôn tình hay mới nhất, luôn được cập nhật thường xuyên. Tài khoản của tôi Tài khoản của tôi; Mặt hàng yêu thích (0) Đăng ký or Đăng nhập . Thư viện sách học miễn phí Cập nhật sách mới mỗi ngày KooKV: Cưỡng Ép. Đề Cử. Đọc Truyện (0) 10 /10 trên tổng số 2 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: ChinhNguyn926. Nội dung. Một trận ngoài ý muốn, cô cùng hắn ngủ với nhau, hai tháng sau cô mang thai, cô và hắn kết hôn do có con. Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn hắn và cô sẽ tiếp tục như người qua đường, không nghĩ tới hắn lại đem cô sủng lên trời, duy chỉ không…. Truyện Sáng Tác Truyện Ngôn Tình Ngôn Tình Sủng Ngôn Tình Ngược Ngôn Tình Sắc. New Tổng tài cứ cưỡng hôn tôi Advertisement. Theo dõi Viet Writer Và Mai Có Nắng. Add bookmark; Ảnh bìa Tác giả Mĩ Diên Thể loại. Ngôn tình; Tình trạng Đang viết Nguồn Dreame Lượt đọc 7,026 Cập Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Tác giả Lạc LạcThể loại Đô Thị, Truyện Teen, Ngôn TìnhGiới thiệuLiêu Ngữ Tịch trải qua vô số bất công và bất hạnh, đầu tiên là bị một tên khốn kiếp lạ mặt vu hãm, ngồi tù năm năm trong oan khuất, tủi nhục và hành hạSau khi thoát khỏi vùng bùn kia, cứ ngỡ sẽ yên ổn mà sống, nào ngờ bà mẹ kế và em gái lại lập mưu, ép cô phải gả cho một tên bệnh tâm thầnNghe nói kẻ đó tâm trí thất thường, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, mỗi lúc lên cơn sẽ không phân biệt ai mà đánh đập, đã thế còn có một con riêng nữaTuy nhiên sau khi gả cho anh ta Liêu Ngữ Tịch mới phát hiện ra một bí mật động trời, người đàn ông đó không phải dạng vừa, anh ta là xã hội đen thậm chí anh ta còn chính là kẻ đã bán đứng cô khiến cô phải chịu cảnh ngồi tù oan Trích-Ánh mắt u ám của người đàn ông, từng bước một đi tới vén màn che mặt của Liêu Ngữ Tịch, bên cánh mũi cô còn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.“Đã là vợ thì phải làm nghĩa vụ một người vợ đi chứ, còn ngây người ra làm gì?”Liêu Ngữ Tịch không thể nào quên được cái ánh mắt gϊếŧ người không chút cảm xúc đó, tên khốn nạn đó có chết cô cũng không thể quên được hắn.“Nghĩa vụ cái đầu nhà anh, tên chó dám hại bà đây à?” Bùi Vũ Ninh là toàn Kinh Thị ai cũng không dám chọc nữ nhân. Làm cao nhất hào môn gia tộc duy nhất thiên kim, nàng xinh đẹp tùy hứng, trời sinh nữ vương, chỉ cần nàng mở miệng, không có bất kỳ người nào dám cãi lời mạng của nàng lệnh. Nhưng chính là như vậy một vị tại TATLER+Ball trên tiệc tối đều muốn bị quần tinh vây quanh vầng trăng nịnh hót nịnh bợ tài phiệt, nội tâm cũng có không muốn người biết bệnh kín bí mật —— Bùi Vũ Ninh có cưỡng ép bệnh, đặc biệt tại nào đó sự tình thượng, đối con số 6 có cố chấp cưỡng ép. Đóng cửa muốn kiểm tra 6 lần, rửa tay muốn tẩy 6 lần, ngay cả mới nhất khoản bao cũng cần mua 6 chỉ giống nhau như đúc. Sau này bởi vì lần đó ngoài ý muốn, Bùi Vũ Ninh không cẩn thận hôn chính mình đối thủ một mất một còn. Cùng ngày trở về, Bùi Vũ Ninh rửa mặt 6 lần, làm 6 lần môi bộ spa, tại một loạt ý đồ trấn an chính mình thao tác sau, Bùi Vũ Ninh vẫn là không thể khống chế tâm ma, suốt đêm đi vào nam nhân trước gia môn, mệnh lệnh giọng nói "Lại nhường ta thân 5 lần." Chu Thì Duật ". . . ?" P/S Các bạn đọc truyện nhớ ❀Tặng Kẹo❀ ❀Tặng Hoa❀ ❀Đánh Giá❀ Để ta lấy động lực cv! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Phi Cưỡng Ép Sủng Ái! "CƯỠNG ÉP MANG THAI "Thể loại ABO, KOOKV, giới giải trí, độc chiếm, xoay quanh hai nhân vật chính Jeon JungKook và Kim chuyện bắt đầu khi thiếu gia Alpha nhà họ Jeon đầu quân cho công ty chủ quản BigHit Entertainment nhằm muốn bản thân được học hỏi, trải nghiệm trước khi trở về làm cậu ấm thừa kế khối tài sản kết xù của ông và ba sẽ diễn ra hết sức bình thường nếu như cậu không phải lòng người anh cùng nhóm hơn mình hai tuổi và cũng là kẻ có đủ bản tính độc chiếm và tàn ác của một Alpha trội lại được che giấu kỹ càng bằng lớp mặt nạ đáng yêu, hiền kẻ bị hại bởi một âm mưu vô cùng tàn nhẫn lẫn đau đớn nhưng lại say đắm trong sự ngọt ngào của kẻ chủ khi anh biết được sự thật anh có còn yêu em nữa không?JEON JUNGKOOK cậu 20 tuổiKIM TAEHYUNG anh 22 tuổi20-7-2020 Ngày xét xử cũng đến, Liêu Ngực Tịch xuất hiện trước tòa sắc mặt như người mất hồn, thân thể run rẩy một người nhút nhát như cô đến giết một con gà còn chưa dám làm nói chi là dùng dao đâm chết người, người nhà của nạn nhân cũng đến đông đủ để chờ phiên tòa xét xử, cả Diệp Khuynh Xuyên cũng đến, cô bị cai ngục dẫn đi lúc lướt ngang qua chỗ anh ta thầm nhếch môi cười nhạo Ngữ Tịch liếc mắt nhìn anh ta một cách căm phẫn, hôm nay cũng chẳng có ba cũng chẳng có người bạn trai của mình đến, cô như mất đi một phần sức có anh ở đây có phải sẽ tốt hơn không?Từ đầu đến cuối cô chẳng thể mở lời, đêm qua cô khóc rất nhiều đến nổi bây giờ không thể cất giọng nổi nữa, đôi mắt bi thương vô tội cúi gầm mặt nghe tòa tuyên án, cô không nghe thấy gì từ người thẩm phán cả, giống như những vo ve của ruồi muỗi, bên cạnh còn có tiếng chỉ trích của người nhà nạn nhân và cả một nụ cười lạnh của kẻ giết người thật sự đang lẩn trốn trong số những người ngồi ở đây.“Bị cáo Liêu Ngữ Tịch tội danh giết người phạt án tù năm năm, bị cáo có còn gì muốn nói không?” Ngay lúc tòa tuyên án Liêu Ngữ Tịch đã rơi một giọt lệ, cô quay đầu lại nhìn về kẻ giết người thật sự với đôi mắt căm hận, giọng nói nghẹn ở cổ không thể thốt thành lời, khuôn miệng mấp máy run rẩy nghiến chặt răng, đôi bàn tay nắm lại thành quyền, ngay lúc này đây cô thật sự mới biết được cảm giác muốn giết người là như thế này tại khách sạn, Liêu Tuệ Hân mở mắt ra nhìn thấy mình vẫn còn nằm trong vòng tay của Triệu Chí Nhan, cô mỉm cười nham hiểm đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt đẹp trai đang nhắm nghiền mắt, cuối cùng thì cũng có ngày này, Triệu Chí Nhan chính thức thuộc về rồi.“Chí Nhan, dậy đi, anh không đến tiễn chị lần cuối sao?”Triệu Chí Nhan cũng mở mắt ra, anh nhận thức được đêm qua bản thân đã làm gì, bây giờ nhìn lại Liêu Tuệ Hân đang nằm bên cạnh mình, cơ thể căng tròn đôi gò bồng lấp ló sau tấm chăn mỏng manh càng làm cho cô trở nên hấp dẫn đến mê người.“Không, đến đó làm gì chứ? ở đây chẳng phải tốt hơn sao.”.truyện teen hayAnh đưa đôi bàn tay luồn vào tóc của Liêu Tuệ Hân khẽ mân mê, cô cười thích thú nhẹ nhàng tiến tới hôn lên môi của anh, nụ hôn như kích thích dục vọng của Triệu Chí Nhan, theo đuổi Liêu Ngữ Tịch quá lâu nhưng trong thời gian đó chỉ giới hạn ở mức nắm tay, cả hôn cũng chẳng hôn lên môi của cô được vì cô là người khá nhút nhát về chuyện đụng chạm, chỉ cần chạm nhẹ thôi cô cũng rích lên kẻ bị cấm dục lâu như vậy bây giờ lại có miếng mồi ngon dâng tận miệng khó lòng mà qua ải này, Triệu Chí Nhan không để tâm đến Liêu Ngữ Tịch sống chết ra sao, bây giờ anh chỉ muốn hưởng lạc thôi, anh không điên đến nổi đâm đầu đi yêu một kẻ mang danh giết người, lúc đó gia đình của anh sẽ nghĩ sao về anh đây? họ chỉ có một đứa con trai là anh, là người nối dõi, anh không thể khiến họ thất vọng.“Ưm...!Chí Nhan...từ từ đã...”Tiếng thở dốc của Liêu Tuệ Hân vang lên, anh liền cuối xuống cướp lấy đôi môi của cô liên tục cuồng nhiệt hôn, âm thanh ái muội vang lên ngập tràn khắp căn phòng, ** *** bên dưới đã không thể chịu được nữa, Liêu Tuệ Hân rời khỏi môi của anh liền nhếch môi cười xấu xa đẩy anh nằm dưới thân mình rồi tìm đến chỗ ** *** liên tục vuốt ve, đổi lại lần này tiếng thở gấp gáp hổn hển của Triệu Chí Nhan vang lên.“Tuệ Hân....” “Giọng của anh khi gọi tên em nghe hay hơn gọi chị ấy đúng không?”Triệu Chí Nhan nhắm nghiền mắt hưởng thụ cơn khoái lạc mà Liêu Tuệ Hân mang đến, anh sắp điên lên mất rồi.“Đúng vậy, Tuệ Hân...!anh không chịu được nữa...”Liền lật người lại để Liêu Tuệ Hân nằm dưới thân mình dùng thứ nóng hổi đó liên tục ra vào trong cơ thể của Liêu Tuệ Hân, tiếng âm thanh dục vọng đó liên tục vang lên cùng với tiếng rên rỉ của Liêu Tuệ tình cảnh này một phía thì đau khổ tột cùng, một bên thì chìm trong sự khóai lạc của cơn men tình, Liêu Ngữ Tịch vẫn mong đợi điều gì chứ? Ánh mắt hướng về phía cánh cửa chỉ mong lần cuối cùng cô còn đứng ở đây có thể nhìn thấy người con trai mà cô yêu xuất hiện, cô muốn ôm chặt lấy anh để òa lên khóc lớn, và trút hết sự uất ức của mình ra, nhưng tại sao? anh lại không đến?“Triệu Chí Nhan...!có phải anh không biết rằng em gặp chuyện không? sao lại không xuất hiện lúc em cần anh nhất chứ?”Cô quay đầu lại nhìn thẩm phán rồi khẽ lắc đầu, cô chẳng còn gì để nói nữa vì người mà cô muốn nói và nhắn nhủ nhất không có mặt ở đây, tiếng gõ mạnh trên bàn vang lên, lúc này cô cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ còn lại những tạp âm văng vẳng bên tai. Đôi môi của Diệp Khuynh Xuyên khẽ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp khi nhìn thấy được sự đau khổ tột cùng của người một lần nữa cô lướt qua đám người đó, người nhà của nạn nhân cũng xông lên túm lấy cổ áo của Liêu Ngữ Tịch gián lên mặt của cô một cái tát.“Con khốn, giết người mà chỉ đi tù có năm năm thôi sao?”Những người xung quanh cũng cản cô ta lại rồi kéo cô ta ra, gò má của cô cũng đỏ lên vì cái tát vừa rồi, Liêu Ngữ Tịch thốt lên một câu nhưng chẳng ai nghe được, âm thanh nghẹn ngào nức nở vì cổ họng bị mất tiếng nên cô không thể nói lên được nỗi oan tình của mình.“Tôi không giết người.”. 45 Người Cha TốtNgày hôm sau, Diệp Khuynh Xuyên vì chỗ là nên dậy khá sớm, trong khi đó thì Liêu Ngữ Tịch vẫn còn ngủ rất ngon, anh đứng dậy đi tới ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến câu nói ngày hôm qua mà Liêu Ngữ Tịch đã nói với mình, anh chợt thấy có chút tội lỗi vì đã gây hại đến một cô gái vô tội như cô, nhưng ngay lập tức anh liền phản bác lại ý nghĩ vừa rồi.“Gì chứ, mình cũng có ngày này à, cô ta nên cảm ơn mình mới phải, nhờ vào đó mà không còn bản tính thỏ đế nữa chẳng phải tốt hơn sao.”Anh cong môi cười lạnh một cái, vẫn thói quen châm thuốc hút mỗi khi suy nghĩ thuốc lá xộc lên cánh mũi mùi hương cũng không quá hắc nhưng nó đem lại cảm giác thoải mái cho trí óc của anh, lúc này đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Diệp Khuynh Xuyên liền gạt tàn thuốc rồi với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.“Con nghe.”Bên kia vang lên giọng nói ríu rít của Diệp Vân.“Ba ơi, con và ông nội đang ở Mỹ, ba và chị đến đây đi!”Lúc này ông Diệp cũng cất giọng, ông định nói với Diệp Khuynh Xuyên nhưng lại bị cậu nhóc này nhanh tay giật lấy điện thoại, cậu cứ đòi đi mãi ông lại nhức đầu nên quyết định đặt vé đi trong hôm qua vừa đáp máy bay tới nơi là ông liền gọi cho Diệp Khuynh Xuyên.“Đúng rồi ba và Diệp Vân vừa đáp xuống sân bay, hai đứa cũng nhanh di chuyển đến đây đi, mà nè đêm qua có ổn không? dịch vụ ở đó tốt chứ?”Ông cũng có chút tò mò về chuyện tuần trăng mật của hai người, mặc dù chỉ có một ngày ở đây nhưng ông rất muốn biết con trai của mình có nhanh cái tay lẹ cái chân hay không thôi, vì ông nóng lòng có cháu lắm rồi, mặc dù có Diệp Vân cũng được nhưng ông vẫn muốn đứa cháu trai ruột hơn, ông muốn đứa cháu đó phải do chính Diệp Khuynh Xuyên và tình yêu của anh tạo ra, tuy vậy ông không phải là không hương Diệp Vân nhưng máu mủ vẫn tốt hơn một chút. “Dịch vụ ổn, nhưng mà chẳng có làm ăn gì, mà ba yên tâm lần trước cũng xong xuôi rồi, mà không biết có bách phát bách trúng hay không là một chuyện.”Ông Diệp thở dài.“Con nghĩ dễ vậy à? đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả.”“Con biết rồi, lần sau sẽ tiến triển mà.”“Rồi rồi hai đứa nhanh nhanh giúp ba, này Diệp Vân à đợi ông với đừng chạy!”Tiếng kêu của ông Diệp vang lên khiến Diệp Khuynh Xuyên vô cùng lo lắng, sợ rằng hai ông cháu nhà này sẽ nương tựa nhau mà gây họa, với lại Diệp Vân sẽ không an toàn nếu không có anh bên cạnh,và anh cảm thấy bất an nếu để Diệp Vân tự do ra ngoài nếu để bị phát hiện nhất định sẽ có chuyện không hay, nhưng ông Diệp từng là một ông trùm nhưng đã rửa tay gác kiếm, ông đã lâu không khua tay múa chân gân cốt cũng co lại rồi, bây giờ anh lại lo lắng nhân khi bên kia ngắt máy, Diệp Khuynh Xuyên liền nhanh chóng đi vào trong dọn dẹp hành lý rồi đánh thức Liêu Ngữ Tịch dậy, cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ và đang mộng đẹp lại bị giọng nói của anh làm cho giật mình tỉnh dậy, cô lười biếng vươn vai ngáp dài một hơi rồi đưa tay dụi mắt.“Gì vậy? sao dậy sớm thế?”“Mau dậy chuẩn bị đi thôi.”Diệp Khuynh Xuyên đi tới quăng bộ quần áo lên người của cô.“Đi đâu giờ này?”Cô vẫn chưa nhận thức được vì chỉ mới tỉnh dậy chưa gì đã bắt thay quần áo để đi mà chẳng biết là phải đi đâu.“Đi Mỹ.”“Hả?”Cô còn chưa kịp định hình thì anh đã kéo cô đứng dậy rồi đẩy cô vào phòng tắm, cô bất lực làm theo lời của anh rồi nhanh chóng đến sân bay để khỏi hành đến Mỹ, do vẫn còn buồn ngủ vì ngủ không đủ giấc nên suốt chuyến hành trình đó, Liêu Ngữ Tịch đã ngủ suốt cũng nhờ vậy mà thời gian trôi qua nhanh hơn, đầu của cô vì mất thăng bằng ngã nhẹ lên vai của Diệp Khuynh Xuyên, anh nhíu mày vì đây là lần thứ bao nhiêu rồi không biết, cô liên tục ngã lên vai rồi còn chảy cả nước bọt.“Đừng có dựa nữa.”Anh đưa tay đẩy đầu của cô qua một bên nhưng có lẽ do anh đẩy mạnh quá nên đầu của cô va phải cửa sổ, Liêu Ngữ Tịch liền mở mắt ra nhìn giáo dát xung quanh rồi quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay vò nhẹ chỗ bị đụng lúc nãy rồi lại nhắm mắt ngủ bay cũng hạ cánh an toàn, cả hai nhanh chóng xuất phát đến địa điểm mà ông cháu Diệp Vân đang ở, anh là người gấp hơn ai khác vì lo lắng cho sự an toàn của hai người họ và đặc biệt là Diệp Vân.“Ba, tụi con đang đến, hai người đang ở đâu vậy?”“Khách sạn B đường XX.”Liêu Ngữ Tịch thấy được sự sốt sắng của anh liền nói.“Anh quả là người cha tốt nhỉ? Mặc dù anh không thể hiện tình yêu thương bên ngoài nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho Diệp Vân cả.”“Cô mới nhận ra sao?”Cô bĩu môi.“Tôi chỉ khen vậy thôi, đối với con anh thì anh phải tốt rồi, tôi vẫn không quên tên chó chết nào đó đã đẩy tôi vào tù đâu, sớm muộn cũng tới anh thôi.”Diệp Khuynh Xuyên nhếch môi cười khích với cô.“Tôi cũng muốn xem cô sẽ làm cách nào để đẩy tôi vào tù, có khi cô lại vào đấy lần nữa không chừng.”“Anh! anh có bản lĩnh đó sao? tôi không thua đâu. ”Lúc này anh không muốn cãi nhau với cô nữa, không khí trùng xuống hẳn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.“Năm năm trong tù cực khổ lắm đúng chứ?”Liêu Ngữ Tịch nhởn nhơ đáp.“Vào đấy cũng sung sướng lắm, ăn với ngủ thôi, tôi còn lên tận mấy chục cân.”Vẻ mặt vô tư vô lo của cô nếu như không nghe được những lời nói thật lòng hôm qua thì anh cũng nghĩ rằng cô thực sự được thoải mái và sung sướng, nhưng nụ cười đó và lời nói dối đó chỉ là đang cố chịu đựng không muốn anh nhìn thấy và chê cười mình.“Vậy sao? vậy thì tốt rồi, tôi cũng muốn đi thử một chuyến lắm.”Cô nhếch môi phì một cái mắng anh.“Thằng điên.”.46 Án Binh Bất ĐộngĐến khách sạn, Liêu Ngữ Tịch đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Diệp Vân chạy đến, cậu nhìn thấy cô mừng rỡ vô cùng, vì cậu lo sợ rằng cô sẽ rời đi và sẽ bỏ cậu.“Mẹ...”Tiếng gọi đầu tiên khi họ gặp lại nhau sau một ngày là tiếng gọi mẹ thân thương của Diệp Vân, cô còn ngạc nhiên vì cách gọi này của cậu, cậu rõ ràng không muốn gọi mẹ nhưng bây giờ đã thay đổi nhanh chóng như vậy, Diệp Khuynh Xuyên đi phía sau cũng kinh ngạc.“Mẹ ơi, mẹ đừng có bỏ Diệp Vân nữa đấy!”Cậu mếu máo lao vào ôm chầm lấy cô òa khóc nức nở, Liêu Ngữ Tịch cảm thấy rất khó xử, một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao cô có thể đành lòng mà bỏ đi được chứ, cô nhẹ nhàng bế cậu lên rồi hôn khẽ lên má của cậu, mùi thơm sữa dịu nhẹ làm cho cô có cảm giác mình thực sự là mẹ của cậu, giống như có một sợi dây liên kết nào đó gắn kết tình mẹ con của họ vậy.“Sao em lại gọi chị là mẹ rồi? Chị không phải mẹ của em đâu.”“Mẹ gả cho ba rồi nên phải gọi là mẹ, với lại ông bảo con phải đổi cách xưng hô, con muốn giữ mẹ bên cạnh không muốn mẹ đi.”“Được rồi, Diệp Vân muốn gọi sao cũng được nhưng mẹ sẽ không đi được chứ? Mẹ sẽ luôn bên cạnh Diệp Vân chịu không?”Diệp Vân gật đầu lia lịa, cậu ngã đầu vào lòng của cô bám lấy không buông, cô quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên, vẻ mặt của anh không mấy quan tâm nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên sự vui vẻ vì Diệp Vân có thể chấp nhận gọi cô là mẹ, như vậy mối quan hệ của họ sẽ trở nên gắn kết hơn trước rồi.“Hai đứa đến rồi thì mau đi lên phòng nghỉ ngơi, Diệp Vân sang đây với ông để ba mẹ nghỉ ngơi chút nào!”Diệp Vân nhất quyết không buông Liêu Ngữ Tịch ra.“Không, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở với mẹ.”Cô quay sang nói với Diệp lão gia.“Được rồi, vậy ba về nghỉ ngơi đi con đưa Diệp Vân ra ngoài một chút sẽ về ngay.”Nhưng ngay lập tức Diệp Khuynh Xuyên liền phản bác.“Em định đi một mình à?”“Anh muốn đi theo thì đi.”Cô định khó chịu với anh thì chợt nhận ra Diệp lão gia vẫn còn ở đây nên nhỏ giọng lại, Diệp Khuynh Xuyên có hơi nhức đầu vì phải di chuyển nhiều lần, trong khi cả chuyến bay anh không ngủ được nên người có hơi nặng trĩu, có cô là khỏe vì cả chặng đường ngủ suốt nên làm gì mà biết mệt mỏi, anh lại không an tâm để cô và Diệp Vân ra ngoài nếu để xảy ra chuyện anh sợ không thể xuất hiện kịp lúc mà giúp đỡ.“Ở nhà đi, chiều anh đưa mọi người cùng đi, em cũng còn mệt mà.”Anh cố dùng giọng nhẹ nhàng kéo tay của cô lại, Diệp lão gia thấy cũng đúng, ông cũng không an tâm khi để hai mẹ con cô ra ngoài như vậy.“Khuynh Xuyên nói đúng đấy, hai đứa ở nhà đi!”Diệp Vân cứ níu lấy vạt áo của cô mè nheo, Liêu Ngữ Tịch thì nghĩ hai người họ nghĩ nhiều dù gì cũng chỉ đi ra ngoài vòng vòng siêu thị gần đấy ngắm cảnh thôi chứ đâu đi xa mà sao họ lại lo lắng như thế?“Con có đem theo máy ảnh, mẹ... con muốn chụp ảnh.”Diệp Vân được cô thả xuống liền đi tới vali lấy ra chiếc máy ảnh của cô để quên ở nhà, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy chiếc máy ảnh thì vui mừng như lân gặp pháo, vì món bảo vật luôn gắn liền với cô chỉ có chiếc máy ảnh này thôi, đi du lịch mà không mang theo quả là sự sai sót nặng nề.“Vậy chúng ta đợi mọi người đi luôn nhé Diệp Vân.”“Vâng... cũng được ạ.”Có lẽ Diệp Khuynh Xuyên đã rã rời sức lực, anh liền lên giường và ngã xuống đấy để ngủ, nhắm nghiền đôi mắt lại các cơ đều được thả lỏng, nhìn sắc mặt của anh cũng đủ biết, Liêu Ngữ Tịch đi tới bên giường quan sát anh, đây là lúc anh yếu nhất nếu như không có Diệp lão gia hay Diệp Vân, có lẽ chính là thời cơ mà cô ra tay, nhưng sao bây giờ cô lại nhát tay như vậy không phải vì hai người kia, ngay từ đầu trong ý nghĩ của cô nếu gặp lại anh nhất định sẽ tiễn anh xuống địa ngục, nhưng liệu cái chết có lẽ quá nhân nhượng với anh không? so với những gì cô đã chịu đựng thì cái chết dành cho anh quá là dễ dàng rồi, cô muốn anh phải chịu đựng những gì mà mình từng trải lúc này thì Liêu Ngữ Tịch nhận được tin nhắn của Tố Hảo, cô cập nhật tình hình hiện tại ở Liêu gia.[Tiểu thư, dạo này Triệu Chí Nhan cũng thường hay đến Liêu gia, hắn ta từ lúc nào mà phất lên bây giờ danh tiếng cũng lớn ở các sòng bạc lắm, chị hay tin đó chưa?]Cô mỉm cười và thấy vô cùng bất ngờ, đúng là chỉ có trời cho nhưng ông trời có mắt lắm sớm muộn gì thì cũng bị lấy lại mà thôi.[Còn mẹ con Liêu Tuệ Hân thì sao?][Vẫn chưa có động tĩnh gì, vả lại mẹ con bà ta bàn tính rất kĩ em không nghe được gì từ họ cả,nhưng chị à cũng sắp đến ngày giỗ của lão gia chị có về cũng hết sức cẩn thận nhé em lo mẹ con họ sẽ gây chuyện.]Cô nhíu mày rồi đặt điện thoại xuống, mới đó mà sắp đến ngày giỗ của ông Liêu, bất giác trong lòng của cô quặn thắt, dù đi chơi nhưng tâm trạng của cô chẳng có gì là vui hay thoải mái, vẫn nghĩ đến chuyện trả thù, chỉ cần ngày nào chưa giải quyết xong nội bộ trong nhà thì ngày đó cô sẽ không thể yên lòng được.[Được, em cũng vậy đừng để phát hiện, nếu không chị sẽ khó mà cứu được em lúc này, Tố Hảo chỉ cần gặp nguy phải báo chị liền dù chỉ là một dấu hiệu gì cũng được.]Tố Hảo vẫn còn ở trong căn nhà đó, cũng là điều khiến cô lo ngại, mẹ con nhà đó sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì để giải quyết Tố Hảo, lần trước cô giả vờ gây hiềm khích với Tố Hảo cũng là vì muốn cho bà ta thấy rằng cô và Tố Hảo không hề thân thiết như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn còn rất lo lắng không hiểu sao nổi lo đó cứ bám theo mãi không dứt.

truyện ngôn tình cưỡng ép